Bước tới nội dung

Trang Chính

Từ Gò Công Wiki
Phiên bản vào lúc 20:05, ngày 26 tháng 10 năm 2025 của Admin (thảo luận | đóng góp) (Tên gọi)

Gò Công

Gò Công
Địa lý
Tọa độ: 10°22′B 106°40′Đ / 10,36°B 106,66°Đ
Diện tích 102,36 km²
Dân số (2022) 151.937 người
Mật độ 1.4843 người/km²
Dân tộc Chủ yếu là Kinh và Hoa
Hành chính
Quốc gia Việt Nam
Vùng Tây Nam Bộ
Thành lập 16/2/1987
Tên gọi Các giả thuyết về tên gọi Gò Công
Bản đồ
Khu vực
Thơ ca - Nghệ thuật Ca dao Nhạc Gò Công Văn thơ về Gò Công
Văn hóa - Lễ hội Văn hóa
Từ địa phương Phương ngữ
Tên gọi - Địa Danh Danh xưng Địa lý
Đặc sản - Làng nghề Đặc sản Sản phẩm truyền thống
Khảo cứu Tiểu sử Tài liệu Hình ảnh Chuyện xưa, Tích cũ
Giao thông - Vị trí Đường Sá Giáo dục
Nhóm Facebook https://www.facebook.com/groups/gocong

Thanh lịch Gò Công xứ biết chơi,
Địa linh nhơn kiệt quả như lời.
Võ công hùng cứ bia ngàn thuở,
Phạm tộc phủ thờ quới một nơi.
- Nam Kỳ phong tục nhơn vật diễn ca

Gò Công là tỉnh cũ (Tỉnh Gò Công) ở miền Tây Nam Bộ (Đồng bằng sông Cửu Long), Việt Nam. Tỉnh này được thành lập vào ngày 1 tháng 1 năm 1900, tồn tại vào thời Pháp thuộc và bị chính quyền Việt Nam Cộng hòa giải thể vào cuối năm 1956. Tuy nhiên, sau đó tỉnh Gò Công lại được chính quyền Việt Nam Cộng hòa tái lập vào năm 1963, tiếp tục tồn tại và bị mất tên gọi đơn vị hành chính cấp tỉnh từ tháng 2 năm 1976 cho đến nay.

Logo: Nguyen Pham

Lịch sử

Tên gọi

Về các tên cũ của vùng đất Gò Công trong lịch sử, nó đã trải qua một số tên gọi và cách gọi khác nhau tùy theo thời kỳ và cách tổ chức hành chính:

  • Lôi Lạp[1] (雷巤): Đây là tên gọi của vùng đất này khi nó còn là một phủ của vương triều Khmer (Chân Lạp) trước năm 1757.
  • Huyện Tân Hòa: Sau khi được Chúa Nguyễn tiếp quản, vùng Gò Công là một phần của huyện Tân Hòa, thuộc phủ Tân An, tỉnh Gia Định. Lúc này, “Gò Công” chỉ là tên của nơi đặt lỵ sở (trung tâm hành chính) của huyện Tân Hòa.
  • Thôn Thuận Tắc và Thuận Ngãi: Vào thời vua Gia Long (đầu thế kỷ 19), trung tâm thị xã Gò Công ngày nay là hai thôn nhỏ này.
  • Làng Thành Phố: Đến năm 1885, hai làng Thuận Tắc và Thuận Ngãi được sáp nhập và đổi tên thành “làng Thành Phố”. Đây là một cái tên khá độc đáo và có ý nghĩa quan trọng, cho thấy đây là một đô thị sớm phát triển ở Nam Kỳ.[2]
  • Tỉnh Gò Công: Trong một số giai đoạn dưới thời Pháp thuộc và thời Việt Nam Cộng hòa, Gò Công được nâng lên thành một tỉnh riêng biệt, với tỉnh lỵ đặt tại làng Thành Phố (sau là xã Long Thuận).
  • Thị xã Gò Công: Sau năm 1975, khi các tỉnh sáp nhập để thành lập tỉnh Tiền Giang, Gò Công trở thành thị xã thuộc tỉnh Tiền Giang. Thậm chí có một giai đoạn ngắn (năm 1977-1979), thị xã Gò Công còn bị hạ cấp thành thị trấn Gò Công thuộc huyện Gò Công.
  • Thành phố Gò Công: Kể từ ngày 1 tháng 5 năm 2024, Thị xã Gò Công đã chính thức được công nhận là Thành phố Gò Công trực thuộc tỉnh Tiền Giang.

Tên gọi Gò Công còn chỉ:

  • Huyện Gò Công Đông
  • Huyện Gò Công Tây
  • Tỉnh cũ Gò Công, tồn tại trong hai giai đoạn 1900-1956 và 1963-1976; nay là một phần tỉnh Tiền Giang
  • Huyện cũ Gò Công, ban đầu thuộc tỉnh tỉnh Mỹ Tho và sau đó thuộc Tiền Giang cho đến năm 1979; nay tương ứng với địa bàn thành phố Gò Công, Gò Công Đông, Gò Công Tây và Tân Phú Đông thuộc tỉnh Tiền Giang
  • Thị trấn cũ Gò Công thuộc huyện Gò Công, tồn tại từ 1977 đến 1987; nay tương ứng với phường 1 và phường 2 thuộc thành phố Gò Công
  • Địa danh cũ Gò Công thuộc tổng Long Vĩnh Hạ, huyện Long Thành, tỉnh Biên Hòa xưa; nay thuộc phường Long Thạnh Mỹ, thành phố Thủ Đức.
Bản đồ Gò Công 1881
Tỉnh Gò Công
Gò Công Map

Thời nhà Nguyễn và đầu thời Pháp thuộc

Chúa Nguyễn Ánh sau khi chạy sang Xiêm, vào năm Đinh-Vị 1787 kéo quân trở về và qua vùng Gò Công (lúc đó thuộc huyện Tân-Hòa, tỉnh Định Tường), ông tiến hành củng cố quyền lực Nam Kỳ. Gò Công Được Lập Nền Hành Chánh

Gò Công thuộc huyện Tân Hòa, phủ Tân An, tỉnh Gia Định. Năm 1885, người Pháp gọi vùng đất này là "Làng thành phố", đô thị đầu tiên mang tên thành phố của Nam Kỳ Lục tỉnh, là sự hợp nhất của hai làng Thuận Tắc và Thuận Ngãi.

Năm 1876 Gò Công, vốn trước kia thuộc tỉnh Định Tường thời “Nam Kỳ lục tỉnh[3] (tiếng Pháp: Cochinchine), trở thành một hạt tham biện (arrondissement) thuộc khu vực (circonscription) Mỹ Tho do thực dân Pháp đặt ra. Hạt tham biện (còn gọi là Tiểu khu hành chính, trị sở được dân gian quen gọi là tòa Bố) Gò Công gồm 4 tổng: Hòa Đồng Thượng (có 8 làng), Hòa Đồng Hạ (có 10 làng), Hòa Lạc Thượng (có 10 làng), Hòa Lạc Hạ (có 12 làng). Xem chi tiết bài Gò Công – Tiền Giang hơn 100 năm trước

Theo Nghị định ngày 20 tháng 12 năm 1899 của Toàn quyền Đông Dương đổi tất cả các hạt tham biện thành tỉnh thì từ ngày 1 tháng 1 năm 1900 hạt tham biện Gò Công trở thành tỉnh Gò Công, với số tổng và số làng không đổi. Tỉnh lị là thị xã Gò Công.

Từ ngày 9 tháng 2 năm 1913 đến ngày 9 tháng 2 năm 1924, Gò Công trở thành quận thuộc tỉnh Mỹ Tho. Sau đó lại tái lập tỉnh Gò Công với 5 tổng, thêm tổng Hòa Đồng Trung, số làng cũng thay đổi.

Thời Việt Nam Cộng Hòa

Năm 1956, chính quyền Việt Nam Cộng Hòa sáp nhập tỉnh Gò Công vào tỉnh Định Tường mới thành lập trên phần đất tỉnh Mỹ Tho. Ngày 20 tháng 12 năm 1963, chính quyền Việt Nam Cộng hòa tái lập tỉnh Gò Công, tách từ tỉnh Định Tường.

Gò Công là một tỉnh nhỏ, phía bắc với giáp hai tỉnh Long An và Gia Định, phía đông là biển Đông, phía nam giáp tỉnh Kiến Hòa, phía tây giáp tỉnh Định Tường. Ranh giới phía nam của Gò Công là sông Cửa Đại, ranh giới phía bắc là sông Vàm Cỏ Tây, còn ranh giới phía đông bắc là sông Nhà Bè đổ ra cửa Soài Rạp.

Khi mới tái lập tỉnh Gò Công gồm 2 quận Châu Thành (đổi tên từ quận Gò Công) và Hòa Đồng với 4 tổng 31 xã. Ngày 6 tháng 4 năm 1965, chia quận Châu Thành (tỉnh Gò Công) thành 2 quận: Hòa Tân, quận lỵ tại xã Tân Niên Tây với 9 xã; Hòa Lạc, quận lỵ tại xã Tăng Hòa với 9 xã; chia quận Hòa Đồng thành 2 quận: Hòa Đồng, quận lỵ tại xã Vĩnh Bình với 8 xã; Hòa Bình, quận lỵ tại xã Bình Luông Đông với 5 xã. Như vậy tỉnh Gò Công có 4 quận.

Tháng 2 năm 1976 tỉnh Gò Công nhập với Mỹ Tho thành tỉnh Tiền Giang. Hiện nay địa bàn tỉnh Gò Công cũ tương ứng với thị xã Gò Công và các huyện Gò Công Đông, Gò Công Tây.

Thời Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam

Tháng 2 năm 1976, tỉnh Gò Công hợp nhất với tỉnh Mỹ Tho và thành phố Mỹ Tho để trở thành tỉnh Tiền Giang. Đô thị Gò Công trở thành thị xã trực thuộc tỉnh Tiền Giang cho đến ngày nay. Chính quyền tỉnh Tiền Giang dự kiến đến năm 2025 thị xã Gò Công sẽ trở thành thành phố trực thuộc tỉnh.

1976 Cơ cấu hành chính ban đầu của Tiền Giang Tỉnh Tiền Giang có Thị xã Gò Công (đô thị Gò Công cũ) và huyện Gò Công (bao gồm phần đất còn lại).
Năm 1977 Điều chỉnh hành chính cấp huyện Theo Quyết định số 77-CP, Thị xã Gò Công được chuyển thành Thị trấn Gò Công thuộc huyện Gò Công.
Năm 1979 Chia tách huyện Gò Công Huyện Gò Công được chia thành hai huyện mới: Huyện Gò Công Đông và Huyện Gò Công Tây. Thị trấn Gò Công lúc này thuộc huyện Gò Công Tây.
1987 Tái lập Thị xã Gò Công Theo Quyết định số 37-QĐ/HĐBT ngày 16/2/1987 của Hội đồng Bộ trưởng, Thị xã Gò Công được tái lập trên cơ sở tách ra từ huyện Gò Công Tây (bao gồm cả thị trấn Gò Công và một số xã lân cận).
1994 Thành lập các phường mới Chính phủ ban hành Nghị định 69-CP (23/6/1994) thành lập Phường 3 và Phường 4 thuộc Thị xã Gò Công.

Thành Phố Gò Công

19/3/2024 Ủy ban Thường vụ Quốc hội thông qua Nghị quyết thành lập Thành phố Gò Công trực thuộc tỉnh Tiền Giang, trên cơ sở toàn bộ diện tích và dân số của Thị xã Gò Công.

1/5/2024 Nghị quyết thành lập Thành phố Gò Công có hiệu lực. Gò Công chính thức trở thành thành phố thứ hai của tỉnh Tiền Giang (sau thành phố Mỹ Tho), với 10 đơn vị hành chính cấp xã (7 phường và 3 xã).

Sáp Nhập vào Đồng Tháp

1/7/2025 Thành phố Gò Công bị giải thể.

Các đơn vị hành chính cấp xã của Thành phố Gò Công được sắp xếp lại và trở thành các phường/xã trực thuộc tỉnh Đồng Tháp mới.

Điều chỉnh cấp xã tại Gò Công: Theo Nghị quyết 1663/NQ-UBTVQH15 năm 2025 các đơn vị hành chính cấp xã của Gò Công giảm từ 10 xuống còn 4 đơn vị hành chính mới.

Đơn vị Hành chính Mới Loại hình Cơ sở hình thành (ĐVHC cũ của Thành phố Gò Công) Diện tích (km²) Dân số (người)
Phường Gò Công Phường Nhập toàn bộ: Phường 1, Phường 5, và Phường Long Hòa. 10,06 36.124
Phường Long Thuận Phường Nhập toàn bộ: Phường 2 và Phường Long Thuận. 8,3 29.715
Phường Bình Xuân Phường Nhập toàn bộ: Phường Long Chánh và Xã Bình Xuân. 34,42 32.052
Phường Sơn Qui Phường Nhập toàn bộ: Phường Long Hưng, Xã Tân Trung, và Xã Bình Đông. 49,49 48.590

Tóm tắt sự thay đổi:

  • Trước 1/5/2024 (Thị xã Gò Công): Có 10 đơn vị (5 phường, 5 xã, sau đó được sắp xếp còn 7 phường, 3 xã).
  • Sau 1/5/2024 (Thành phố Gò Công): Có 10 đơn vị cấp xã.
  • Sau 1/7/2025 (Khu vực Gò Công thuộc tỉnh Đồng Tháp mới): Khu vực Gò Công cũ được tinh gọn thành 4 phường mới, đều mang loại hình Phường (vì khu vực đô thị trung tâm được sắp xếp thành các phường).

Địa danh cũ trở thành khu vực: Khu vực đô thị Gò Công cũ chuyển từ cấp Thành phố/Thị xã thành các phường/xã trực thuộc tỉnh Đồng Tháp mới.

Xem tóm tắt các cột mốc

Văn hóa

Là vùng đất giàu truyền thống văn hóa Nam Bộ, mang dấu ấn giao thoa giữa văn hóa nông thôn đồng bằng sông Cửu Long và ảnh hưởng đô thị từ thời Pháp thuộc. Văn hóa Gò Công thể hiện qua nhiều mặt:

Lễ hội và tín ngưỡng:

  • Người dân duy trì các lễ hội truyền thống gắn với nông nghiệp, như lễ cúng đất, lễ cầu mưa, lễ hội đình làng, lễ hội Kỳ yên...
  • Thờ cúng các anh hùng dân tộc và các vị thần linh địa phương vẫn phổ biến, thể hiện sự tôn kính tổ tiên và gắn bó cộng đồng.
  • Tôn giáo tại Gò Công: Tại Gò Công, các tôn giáo chính bao gồm Phật giáo, Công giáo, Tin Lành, Cao Đài và Tịnh độ Cư sĩ Phật hội Việt Nam. Theo Niên giám thống kê Tiền Giang năm 2020, toàn tỉnh có 11 tôn giáo khác nhau, trong đó Phật giáo và Công giáo chiếm tỷ lệ lớn nhất.
  • Tủ thờ Gò Công là một phần quan trọng trong văn hóa tín ngưỡng và đời sống tinh thần của người dân địa phương.

Các lễ hội đặc trưng:

Ngôn ngữ và văn học dân gian:

  • Tiếng nói địa phương mang âm hưởng Nam Bộ với nhiều từ ngữ cổ, gần gũi với đời sống sông nước.
  • Các hình thức văn học dân gian như ca dao, tục ngữ, truyện kể phản ánh nếp sống, đạo đức và kinh nghiệm lao động của cư dân.

Kiến trúc và nghệ thuật:

  • Đình, chùa, nhà cổ Gò Công thường mang kiến trúc Nam Bộ điển hình, kết hợp yếu tố Pháp – Việt từ thời thuộc địa.
  • Nghệ thuật dân gian như hát bội, cải lương, múa dân gian vẫn được gìn giữ trong các dịp lễ hội.

Đời sống cộng đồng:

  • Gò Công là vùng đất nông nghiệp trù phú, nên đời sống cộng đồng mang tính gắn kết, hiếu khách và trọng lễ nghĩa.
  • Truyền thống nghề thủ công như dệt chiếu, làm nón lá vẫn tồn tại ở một số làng nghề.

Con người

Nơi đây có truyền thống học hành, nhiều người đỗ đạt cao trong các kỳ thi xưa rồi làm quan dưới các triều vua nhà Nguyễn. Ông Phạm Đăng Hưng đã từng làm quan Thượng thư dưới 3 triều vua Gia Long, Minh Mạng, Thiệu Trị. Con gái ông là bà Phạm Thị Hằng là vợ vua Thiệu Trị, là mẹ vua Tự Đức tức Thái hậu Từ Dũ nổi tiếng trong lịch sử.

Gò Công cũng là đất của hoàng hậu[4], người phụ nữ xứ này hãnh diện với tên gọi “Gò Công nhan sắc”; và Gò Công nổi tiếng với những nghệ nhân khéo tay, sáng tạo làm nên “cái tủ thờ” có giá trị văn hóa nghệ thuật mang tầm cỡ quốc gia.

Giáo dục - Y tế

Giáo dục

Thế kỷ 19 – đầu thế kỷ 20: Gò Công nổi bật với phong trào văn hóa và giáo dục. Nhiều tác phẩm văn học quốc ngữ đầu tiên được xuất bản tại đây, như Việt âm văn uyển (1911).

Hiện nay: Gò Công có hệ thống giáo dục đa dạng, từ mầm non đến trung cấp. Trường Trung cấp Gò Công cung cấp các ngành nghề như cơ khí, điện – điện tử, kế toán và dịch vụ. Ngoài ra, các nhóm trẻ cũng đóng góp vào việc nâng cao chất lượng giáo dục mầm non.

Y tế

Trước năm 1975, Gò Công là một trong những trung tâm y tế quan trọng của miền Nam. Nơi đây có Bệnh viện Gò Công với quy mô lớn, phục vụ cho cả khu vực Gò Công và các huyện lân cận. Ngoài ra, các trạm y tế xã và đội ngũ y tế cơ sở cũng đóng vai trò quan trọng trong công tác chăm sóc sức khỏe ban đầu cho người dân.

Ở Gò Công, trận dịch kinh hoàng nhất xảy ra hồi năm 1905. Dịch tả xảy ra sau trận bão, có khoảng 50% dân số ở đây được ghi nhận là đã chết trong trận dịch này. [5]

Y tế Gò Công hiện nay đã có sự phát triển mạnh mẽ, với hệ thống cơ sở y tế đa dạng và chất lượng dịch vụ ngày càng được nâng cao. Người dân Gò Công và các khu vực lân cận có thể tiếp cận các dịch vụ y tế chất lượng, đáp ứng nhu cầu chăm sóc sức khỏe ngày càng cao.

Kinh tế

Thời kỳ trước năm 1975

Thế kỷ 19 – đầu thế kỷ 20: Gò Công là một trong những trung tâm kinh tế, hành chính và văn hóa quan trọng của miền Nam. Sau năm 1862, làng Thuận Tắc trở thành trung tâm kinh tế, hành chính của chính quyền thuộc địa, với sự hình thành chợ Gò Công sầm uất nhất vùng.

  • Nông nghiệp: Kinh tế chủ yếu dựa vào nông nghiệp, đặc biệt là trồng lúa, cây ăn trái và thủy sản.
  • Thủ công nghiệp: Phát triển các nghề thủ công như dệt chiếu, đan lát, làm gạch ngói, cung cấp sản phẩm cho thị trường trong và ngoài vùng.

Sau 1975

  • Công nghiệp: Phát triển các khu công nghiệp như Khu công nghiệp Dịch vụ dầu khí Soài Rạp, Khu công nghiệp Bình Đông, Khu công nghiệp Phú Tân, thu hút đầu tư trong và ngoài nước.
  • Nông nghiệp: Đẩy mạnh sản xuất nông sản chất lượng cao, ứng dụng công nghệ cao vào trồng trọt và chăn nuôi.
  • Kinh tế biển: Gò Công Đông xác định kinh tế biển là hướng phát triển chủ đạo, với trọng tâm hoàn thiện hạ tầng đồng bộ phục vụ kinh tế - xã hội.

Giao thông

Trước năm 1975, giao thông Gò Công chủ yếu dựa vào đường thủy với hệ thống sông, rạch chằng chịt. Việc đi lại giữa Gò Công và Sài Gòn khi đó phần lớn qua phà Mỹ Lợi bắc ngang sông Vàm Cỏ. Tuyến phà này là cửa ngõ quan trọng nối liền Gò Công – Tân Hòa với quốc lộ 50, đồng thời là tuyến huyết mạch để vận chuyển hàng hóa, nông sản và hành khách giữa miền Đông và miền Tây Nam Bộ.

Sau năm 1975, hệ thống giao thông Gò Công được cải thiện đáng kể. Quốc lộ 50 được mở rộng, nối thông đến Thành phố Hồ Chí Minh; cầu Mỹ Lợi được khánh thành năm 2015 thay thế phà cùng tên, tạo thuận lợi lớn cho việc giao thương. Ngoài ra, các tuyến đường tỉnh và liên huyện được nâng cấp, giúp Gò Công kết nối nhanh hơn với Mỹ Tho, Gò Công Đông, Gò Công Tây và vùng ven biển.

Tên đường ở thành phố Gò Công trước năm 1975

Những con đường mất hẳn do quy hoạch

Địa Lý

Gò Công là một vùng đất thuộc tỉnh Tiền Giang, nằm ở phía Đông Nam của Đồng bằng sông Cửu Long. Vùng đất này có bờ biển dài hơn 32 km, giáp Biển Đông và nằm giữa các cửa sông lớn như Soài Rạp, Cửa Tiểu và Cửa Đại. Vị trí này rất thuận lợi cho nuôi trồng và đánh bắt thủy hải sản.

Khí hậu

  • Mùa khô: từ tháng 12 đến tháng 4 năm sau, nhiệt độ trung bình khoảng 27–27,9°C, lượng mưa trung bình từ 1.210 đến 1.424 mm/năm, giảm dần từ Bắc vào Nam
  • Mùa mưa: từ tháng 5 đến tháng 11, nhiệt độ cao và ẩm ướt, lượng mưa tăng lên, tạo điều kiện thuận lợi cho nông nghiệp và sinh thái.

Trận bão năm Giáp Thìn xảy ra vào ngày 1-5-1904, nhằm ngày 16-3 âm lịch, gây thiệt hại hầu hết các tỉnh ở Nam bộ. Trong đó, thiệt hại nặng nề nhất là Gò Công và vùng phụ cận, với trên 60% nhà bị sập đổ, 5.000 người chết trôi, 80% gia súc bị chết… Còn theo dân gian, truyền miệng qua thơ, vè, thì số người chết khoảng “một muôn hai” (tức khoảng 12.000 người).

Sinh thái

Gò Công có hệ sinh thái phong phú, đặc biệt là hệ sinh thái rừng ngập mặn ven biển. Rừng ngập mặn tại các xã như Tân Thành và Vàm Láng có diện tích khoảng 1.210 ha, bao gồm cả rừng phòng hộ và bãi bồi ven biển. Hệ sinh thái này không chỉ là nơi sinh sống của nhiều loài động, thực vật, mà còn đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ bờ biển và phát triển du lịch sinh thái.

Với bờ biển dài và hệ thống sông ngòi chằng chịt, Gò Công có tiềm năng lớn trong nuôi trồng và khai thác thủy sản. Các loài thủy sản nước lợ như tôm, cua, cá, sò, nghêu... có trữ lượng hàng năm ước tính khoảng 156.000 tấn tại các vùng cửa sông. Kinh tế biển không chỉ đóng góp vào thu nhập của người dân mà còn tạo ra nhiều cơ hội việc làm và phát triển bền vững cho địa phương.

Năm Ất Tỵ (năm 1905), Gò Công bị nạn “hoàng trùng” (giặc châu chấu) phá hoại mùa màng khoảng gần nửa tháng, gây thiệt hại cho sản xuất nông nghiệp rất nặng nề. Người ta cho rằng, loài châu chấu này từ châu Phi tràn đến, chúng bay rợp trời, có đến hàng mấy triệu con mỗi đàn, đậu đáp ở đâu thì chỗ đó cây cỏ “trơ xương”, trụi lá. Năm sau thì bị nạn “bạch đồng”. Suốt từ tháng 6 âm lịch đến tháng 10 năm Bính Ngọ (năm 1906) trời trong xanh, không có lấy một giọt mưa. Ban đêm sao sáng đầy trời. Khô hạn nhằm vào lúc nông dân sửa soạn làm lễ hạ điền, xuống giống.

Du lịch

Gò Công đang phát triển du lịch sinh thái biển, kết hợp với văn hóa, lịch sử của vùng đất. Các điểm du lịch như Khu du lịch biển Tân Thành, vườn táo, di tích lịch sử cấp quốc gia và các cù lao ven biển thu hút du khách trong và ngoài tỉnh. Việc phát triển du lịch sinh thái không chỉ bảo tồn giá trị tự nhiên mà còn nâng cao nhận thức cộng đồng về bảo vệ môi trường.

Gò Công có nhiều địa điểm du lịch văn hóa và sinh thái nổi bật, bao gồm: Dinh Đốc phủ Hải (Nhà Đốc Phủ Hải), Biển Tân Thành (Biển Gò Công), Đình Trung, Lăng Hoàng Gia (Đức Quốc Công Phạm Đăng Hưng), Đền thờLăng mộ anh hùng dân tộc Trương Định, Mộ Bát Lăng, Đình Tân Đông (Đình Gò Táo), Dinh Tỉnh Trưởng Gò Công, Khu du lịch sinh thái Làng Yến, Khu mộ Đá Ong (Khu mộ Bà Tương), miếu thờ Võ Tánh...

Đặc sản - Ẩm thực

Gò Công là vùng đất nổi tiếng với nhiều đặc sản mang đậm hương vị Nam Bộ. Trong đó, sơ ri Gò Công và mắm Gò Công là hai sản vật tiêu biểu gắn liền với đời sống và văn hóa ẩm thực địa phương. Sơ ri Gò Công được trồng chủ yếu ở xã Tân Trung, Bình Xuân và phường 2, thị xã Gò Công, nổi tiếng nhờ trái nhỏ, vỏ mỏng, vị ngọt thanh và giàu vitamin C. Giống sơ ri này đã trở thành thương hiệu đặc trưng của vùng đất Gò Công ven biển.

Mắm Gò Công có nhiều loại như mắm tôm chua, mắm cá linh, mắm cá sặc... được chế biến theo phương pháp truyền thống, giữ nguyên hương vị mặn mòi của biển và đồng ruộng. Mắm Gò Công không chỉ là món ăn dân dã trong bữa cơm Nam Bộ mà còn là đặc sản được du khách tìm mua làm quà. Sam biển Gò Công, Nghêu Gò Công là một loại hải sản đặc sản nổi bật ở vùng biển xã Vàm Láng, Tân Thành, huyện Gò Công Đông, tỉnh Tiền Giang. Bánh vá, còn gọi bánh giá, là món ăn đặc sản chỉ thấy ở Gò Công (Tiền Giang), đặc biệt nổi tiếng tại Chợ Giồng (Gò Công Tây).

Các đặc sản khác: Vọp Gò Công, Nham Gò Công, Hủ tíu Gò Công, Tôm xe cán, Bông lục bình, Cá bống dừa, Gỏi Nham Gò Công, Dưa hấu Gò Công, Chè Sơn Qui

Văn chương - Thơ ca[6]

Gò Công cũng có nhiều cây bút Hán Nôm khá nổi tiếng như Tú tài Trần Văn Hội (Tú Hội), Trần Quang Hùng (Chủ Hùng), Trần Đình Thiều (Chủ sự Thiều), Huỳnh Đình Ngươn... Một số bài thơ Nôm của Huỳnh Đình Ngươn hiện còn được lưu giữ là Bóng người, Uống rượu say, Cọp vẽ, Đi xe lửa, Ngựa sút chuồng bị phạt, đặc biệt là bài cửu thủ liên hoàn Du hoạn ư Tho giang cảm tác... Khi ông mất, 20 năm sau, Lê Sum đã phiên âm bài nầy ra chữ quốc ngữ và in trong Việt âm Văn uyển.

Đây cũng là quê hương của nữ thi sĩ Lê Thị Kim (nữ sĩ Manh Manh), của bà Cao Thị Khanh, chủ bút tờ Phụ nữ tân văn... Những sản phẩm độc đáo của vùng Gò Công như: điệu lý con sáo Gò Công, tủ thờ Gò Công hiện vẫn còn được lưu giữ.


Một trong những câu ca dao nổi tiếng về Gò Công là:

"Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc,
Gió nào độc bằng gió Gò Công."

Câu ca dao này không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của Gò Công mà còn phản ánh sự khắc nghiệt của thiên nhiên nơi đây.

Thơ về Gò Công[7]

Gò Công cũng là nguồn cảm hứng cho nhiều thi sĩ. Nhà thơ Nguyễn Liên Phong đã viết trong Nam Kỳ phong tục nhơn vật diễn ca:

"Thanh lịch Gò Công xứ biết chơi,
Địa linh nhân kiệt quả như lời."

Bài thơ này ca ngợi vẻ đẹp thanh lịch và truyền thống văn hóa của Gò Công. Ngoài ra, nhà thơ Bùi Giáng trong bài "Kỷ niệm Gò Công" cũng đã viết:

Bên vườn ngày ấy có mai
Nở hoa bên trúc một ngày đầu xuân
Ấy ngày tôi đến Gò Công
Ba mươi năm vẫn còn mong trở về
Về xem trở lại sơn khê
Gò Công còn có như ngày đầu tiên
Bên vườn còn bóng thuyền quyên?
Đi về phảng phất thần tiên điệu đàn
Về sau bỗng gặp muôn vàn
Giấc trưa giờ ngọ một nàng Tiên Ngâu
Nàng tiên ấy đã đi đâu
Hay còn lẩn quất giữa màu lá cây?

Bài thơ này thể hiện nỗi nhớ và tình cảm sâu sắc của tác giả đối với Gò Công.

Ca dao

Có bún nào ngon hơn bún Chợ Gạo
Có đứa nào xạo bằng thằng Út Gò Công

Anh đi đóng đáy Bãi Ngang
Ngó qua Láng Lộc thấy nàng lượm tôm.

Ai về Tân Phước Rạch Già
Gởi con cá lóc hái cà nấu canh

Anh đi chuyến gạo Gò Công,
Anh về Bao Ngược, bị giông đứt buồm.

Vàm Bao Ngược: Tên cửa sông tiếp giáp giữa sông Vàm Cỏ và sông Soài Rạp, thuộc địa phận huyện Gò Công, tỉnh Tiền Giang. Lòng sông ở đây sâu, nước chảy mạnh, thường có sóng to gió lớn, nên trước đây thường xảy ra tai nạn đắm thuyền.

Anh ơi về tới Gò Công
Nhớ mua bánh giá chợ Giồng tặng em

Đây cũng là quê hương của nhà văn Hồ Biểu Chánh, nhà văn Sơn Vương... Trong những năm 1925-1930, tại đây đã có Nhà xuất bản Nữ lưu thơ quán của Phan Thị Bạch Vân nổi tiếng toàn quốc, tập hợp nhiều cây bút tiến bộ đương thời cổ động cho nữ giới mở mang học vấn và bảo vệ luân lý đạo đức.

Âm Nhạc

Mẹ Gò Công - Bảo Yến - Nhạc Gò Công

Vùng đất Gò Công là nơi sản sinh ra nhiều nhạc sĩ tài năng, góp phần làm phong phú nền âm nhạc trữ tình Việt Nam, đặc biệt là dòng nhạc quê hương, tiền chiến.

Hai tên tuổi tiêu biểu là nhạc sĩ Lê DinhHoàng Phương.

  • Lê Dinh (1934 – 2020), thành viên của nhóm Lê Minh Bằng nổi tiếng, là tác giả của nhiều ca khúc được yêu mến như Tình yêu trả lại trăng sao, Bảo Tố, và là người thầy dạy nhạc cho nhạc sĩ Hoàng Phương.
  • Hoàng Phương (1943 – 2002) được mệnh danh là "Ông hoàng nhạc Gò Công" với những sáng tác mang âm hưởng dân ca, trữ tình sâu lắng. Tác phẩm nổi bật nhất của ông là "Hoa sứ nhà nàng" (Hoa sứ nhà em) đã "làm mưa làm gió" khắp nơi, cùng với "Mẹ Gò Công", "Chuyện tình hoa muống biển".

Các tác phẩm của những nhạc sĩ Gò Công, đặc biệt là nhạc của Hoàng Phương, đã được nhiều ca sĩ tên tuổi thể hiện thành công, trong đó có Bảo Yến (người đã góp phần làm nên tên tuổi cho băng nhạc Gò Công nổi tiếng thập niên 1980) và Phương Dung.

Ghi chú

  1. Lôi Lạp (雷巤) chính là một tên gọi cũ, mang tính lịch sử của vùng đất Gò Công ngày nay (thuộc tỉnh Tiền Giang). Theo các tài liệu lịch sử và địa chí: Vùng đất Lôi Lạp xưa được nhắc đến vào khoảng năm 1757, dưới thời chúa Nguyễn Phúc Khoát. Lôi Lạp (雷巤) là tên gọi ban đầu của vùng bán đảo Gò Công hiện tại.
  2. Gò Công – Bí ẩn Làng thành phố đầu tiên của lục tỉnh – Kỳ 1: Tìm lại dấu xưa Làng thành phố https://gocong.org/go-cong-bi-an-lang-thanh-pho-dau-tien-cua-luc-tinh-ky-1-tim-lai-dau-xua-lang-thanh-pho/ Bóng hình làng Thành Phố https://gocong.org/go-cong-bi-an-lang-thanh-pho-dau-tien-cua-luc-tinh-ky-1-tim-lai-dau-xua-lang-thanh-pho/ Pháp lập làng thành phố làm Tỉnh lỵ Gò Công https://gocong.org/phap-lap-lang-thanh-pho-lam-tinh-ly-go-cong/
  3. Nam Kỳ Lục Tỉnh là tên gọi chính thức của sáu tỉnh thuộc miền Nam Việt Nam được người Pháp và triều Nguyễn tổ chức từ năm 1867–1868, sau khi Pháp chiếm trọn Nam Kỳ. Đây là giai đoạn hành chính quan trọng trong lịch sử Nam Bộ.
  4. Tìm hiểu thêm: https://gocong.org/search/#gsc.tab=0&gsc.q=ho%C3%A0ng%20h%E1%BA%ADu&gsc.sort=
  5. Theo Việt Cúc trong Gò Công cảnh cũ người xưa ghi lại:“ Mầm thời khí phát lên rồi mới bôn ba cứu chữa thì quá muộn. Phần đông dân chúng thuở ấy còn mê tín, chỉ cầu khẩn khấn vái tống ôn, không biết đến thuốc men, giữ vệ sinh. Người chết rất nhiều....Có gia đình nội trong 10 ngày chết 3 người. Có nhà thì đứa em chết sớm mai, chiều tối đứa chị chết.....Chết nhiều đến nỗi thiếu hòm, thiếu ván để đóng quách mà chôn....”
  6. Tham khảo https://ca-dao.com/
  7. Thơ về Gò Công https://gocong.org/book/tuyen-tap-tho-go-cong/

Tài liệu tham khảo

Thống kê

Chúng ta có khoảng 1.309 trang nội dung các loại

Mời đóng góp: Trang cần viết

Trang nầy có một số thông tin ngắn gọn (ví dụ như tiểu sử Nam Phương Hoàng hậu). Vì vậy hãy tìm thêm trên trang chính https://gocong.org/search để xem những bài viết dài, phân tích chi tiết hơn.