Bước tới nội dung

Đường Phan Đình Phùng

Từ Gò Công Wiki

Thuộc tx.Gò Công, ở phường 1, từ đường Nguyễn Huệ đến đường Lưu Thị Dung, qua 5 ngã tư đường Trương Định, đường Rạch Gầm, đường Lê Lợi, đường Lê Thị Hồng Gấm, đường Trần Hưng Đạo, dài 360m, trải nhựa suốt tuyến.

Đường này có từ thời Pháp thuộc, ngày 11-11-1914, Chủ tỉnh Gò Công ban hành Nghị định, được Toàn quyền Đông Dương phê duyệt số 3330 ngày 28-11-1914, đặt tên là đường Beylié. Ngày 13-6-1935, Chủ tỉnh Gò Công ban hành Quyết định số 41, được Thống đốc Nam kỳ phê duyệt số 2234 ngày 25-6-1935, vẫn giữ tên đường này. Ngày 24-12-1954, Thủ hiến Nam Việt ban hành Nghị định số 3768-HCSV đổi tên thành đường Phan Đình Phùng cho đến nay.

Trên đường này có Đền thờ Trương Định, Hội thánh Tin Lành,...

Phan Đình Phùng (1847-1895) người 1.Đông Thái (nay là x. Đức Phong, h.Đức Thọ, t.Hà Tĩnh), đỗ Đình nguyên Tiến sĩ năm 1877. Tính ông cương trực, khảng khái, từng phản đối việc phế bỏ vua Dục Đức nên bị Tôn Thất Thuyết cách chức đuổi về làng... Nhưng hai năm sau, khi đưa vua Hàm Nghi ra Hà Tĩnh, Tôn Thất Thuyết lại triệu ông ra và cử giữ chức Hiệp thống quân vụ, lãnh đạo nghĩa quân chống Pháp. Đại bản doanh của ông đặt tại vùng rừng núi thuộc hai huyện Hương Sơn, Hương Khê (Hà Tĩnh). Địa bàn hoạt động của nghĩa quân bao gồm vùng Nghệ Tĩnh và một phần t.Quảng Bình, một phần t.Thanh Hóa. Nghĩa quân chia làm 15 quân thứ, mỗi quân thứ có từ 100 đến 500 nghĩa binh. Riêng đại đồn đóng ở Vụ Quang lúc nào cũng có từ 500 quân trở lên. Nghĩa quân có căn cứ địa nhưng không thủ hiểm, luôn luôn phân tán đánh đồn, diệt viện, chặn đường giao thông... Thanh thế của nghĩa quân rất mạnh, duy trì cuộc khởi nghĩa được 10 năm. Ông bị thương trong một trận đánh và mất ngày 28-12-1895.