Bão năm Thìn
“Năm Thìn bão lụt” xảy ra vào năm 1904. Các tỉnh bị thiệt hại nặng nề là Gò Công, Mỹ Tho (nay thuộc tỉnh Tiền Giang); Tân An (tỉnh Long An); Chợ Lớn, Gia Định (nay là TP. Hồ Chí Minh) và dọc theo vùng duyên hải. Nhiều làng xóm ở cận bờ biển đã bị những đợt “sóng thần” cao hơn 10 m cuốn đi mất. Vùng Gò Công thuở ấy có câu ca dao:
“Đèn nào cao cho bằng đèn Châu Đốc
Gió nào độc cho bằng gió Gò Công
Một trận Đông phong xiêu lạc vợ chồng
Em nằm nghĩ lại nước mắt hồng tuôn rơi”.

Trận bão năm Giáp Thìn xảy ra vào ngày 1-5-1904, nhằm ngày 16-3 âm lịch, gây thiệt hại hầu hết các tỉnh ở Nam bộ. Trong đó, thiệt hại nặng nề nhất là Gò Công và vùng phụ cận, với trên 60% nhà bị sập đổ, 5.000 người chết trôi, 80% gia súc bị chết… Còn theo dân gian, truyền miệng qua thơ, vè, thì số người chết khoảng “một muôn hai” (tức khoảng 12.000 người).
Bắt đầu khoảng 16 giờ ngày 16-3 âm lịch năm Giáp Thìn, gió thổi liu riu từng lúc kèm theo mưa giông; rồi gió thổi mạnh lên và lốc xoáy dữ dội. Các nhà lá bị sập, nhà ngói tốc nóc, tường xiêu vách đổ. Những ngư dân đánh cá ngoài biển không vào bờ kịp. Các nông dân thì còn ở trên đồng. Lễ cúng đình đang diễn ra, dân chúng tụ họp xem hát bộ…
Ở các làng ven biển, nước dâng cao bất ngờ, sóng to nhiều đợt tràn lên bờ cao hơn 10 m, đánh văng, cuốn trôi các tàu thuyền ra biển trên 10 km. Có người may mắn trèo được lên cây, có người nằm trên đụn rơm trôi lềnh bềnh trên biển nước mấy ngày rét lạnh, đói lả… Mấy hôm sau, bão tan, nước rút, xác người chết, xác thú vật trương sình trôi tấp khắp nơi, nhà sập, đất lở, cây cối đổ gãy ngổn ngang… Cảnh tượng hãi hùng chưa từng có.
Công việc cứu trợ sau bão được tiến hành khẩn trương. Cha mẹ mất con, chồng vợ chia lìa, xóm làng tang tóc. Từ năm ấy về sau, hằng năm, những người có thân nhân chết bởi trận thiên tai năm Giáp Thìn tổ chức một lễ giỗ chung, gọi là “Giỗ hội”.
